⇦« »⇨
Đăng ngày: 26/10/2020
CÓ MẠT PHÁP KHÔNG?
Huệ Chiếu
H
ai chương mục bên dưới đây được trích lại từ các nguồn trên mạng về việc PHẬT THUYẾT PHÁP DIỆT TẬN và DỰ NGÔN VỀ THỜI MẠT PHÁP.
Người viết nghĩ rằng viễn ảnh bi thương này có thể không xảy ra nếu duy trì được phần nào hoặc chỉ cần một số ít người tu hành chân chánh dù là Tăng Ni hay cư sĩ Phật tử tại gia.
Có nhiều cách để nhận biết một nhà tu có thật sự chân chính hay không là xem phẩm cách đạo hạnh sâu dày, giới luật hành trì của vị đó ra sao để ta chiêm bái cầu pháp, tu học mà không bị nhầm lẫn với đạo Hồ ly.
Những kẻ nhiều tham dục thường đòi hỏi mong muốn bất tận, ưa thích tiền tài danh lợi, bợ đỡ bạo quyền, hưởng thụ xa hoa, khoe khoang đố kỵ, xa lìa chánh pháp Như Lai. Ngoài ra còn một loại tà tăng nữa thường thấy đó là những kẻ tự tôn (tăng thượng mạn) luôn có ảo tưởng tà kiến, tự cho mình đắc chánh pháp, là Phật sống, là Bồ Tát, là bậc Thánh, A La Hán, v.v...
Tệ hơn nữa những hạng người này chỉ mới tu học được phần nào căn bản đã sanh lòng ngã mạn kiêu căng, ngu si phản phúc, ác ngôn thêm thắt, tự cho mình tu chứng, đắc quả vị rồi xem thường rồi bình phẩm luôn cả Phật Thích Ca. Cụ thể chúng bảo Phật ngày trước cũng lấy vợ sanh con, không biết ăn chay, cũng chết như người thường; vậy ngày nay mình có ăn chay hay mặn gì thì cũng như nhau. Phải nói đây (chỉ bọn giả tu) chính là lũ đầu trọc súc vật đần độn đáng phỉ nhổ nhất trên thế gian, vô phương cứu chữa.
Phật là người khai mở ra con đường tu tập chánh pháp, giải thoát khổ đau sanh tử luân hồi, xả bỏ tham dục thế gian... nên được tôn xưng là đấng toàn giác toàn chơn đại ngộ trí huệ, là Phật tổ, Như Lai. Vậy nên thường niệm danh hiệu: Nam mô Ứng cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn.
Người tu học phải có lòng tôn kính chư Phật, Bồ Tát; không nên mạo phạm, kiêu ngạo tự đắc, bất kính vô đạo, tội trọng ngũ nghịch. Vậy không thể xàm ngôn vô tri phê phán Phật từng lấy vợ sanh con. Đó là khi còn làm Thái tử, mà cũng chỉ là giai đoạn túc duyên thể hiện lẽ thường tình của con người, nhất là địa vị của một Vương tử là phải nối truyền Vương quyền Đế nghiệp. Tuy nhiên sự khác biệt với chúng ta là Thái tử đã lìa bỏ được cái mà con người thường tranh đoạt tham đắm, ước mơ có được.
Lại nữa, có ai tận mắt trông thấy được môn đồ của Ngài thời bấy giờ, cách đây hơn mấy ngàn năm (hiện giờ là năm 2020 Dương lịch - so với 2564 Phật Lịch) không trì trai - chay giới mà khất thực ăn xin đồ bất tịnh không?
Đương nhiên là không. Kinh điển chỉ nói rằng thời kỳ đầu tại Ấn Độ các vị Tỳ kheo đi khất thực được gì độ đó. Vật cúng dường đa phần là chay. Hơn nữa người dân thường không giết bò, heo mà ăn uống sơ sài rau củ. Còn những vật có sinh mệnh thì không phải là loài còn sống bị giết thịt mà đều là vật đã chết trước khi mang giết; hoặc là thọ "tam tịnh nhục" không thấy, không giết, không nghe.
Chư Tỳ kheo tâm giả đại bi, cho dù lúc bấy giờ nếu do thời kỳ hoang sơ phải thọ giới tam tịnh thực thì tự tâm thức cũng không móng khởi phân biệt ngon dở, ham thích, vì tất cả các món ăn đều đựng chung trong một bình bát.
Không lâu sau đó thì thời kỳ hoằng pháp độ sinh (45 năm) bùng nở cực thịnh. Phật đã chế giới luật cho Ưu bà tắc, Ưu bà di, (cư sĩ Nam, Nữ) và Tăng Ni Tỳ kheo. Lúc này thì hoàn toàn thuần tuý trai tịnh. Những kẻ cứ vịn vào thời kỳ sơ khai mà cố tình cố chấp, mượn cớ để tự do thao túng, phá giới làm càn, phạm đủ tội ác như tà dâm, tà hạnh, sát sanh hại vật, uống rượu ăn thịt, tham đắm tiền tài... đều phạm giới luật, báo ứng nhân quả nhất định sẽ không sai.
So sánh chúng với những nhà sư Tây Tạng, Tích Lan, một số các cao tăng trưởng lão Trung Hoa... luôn cung cung kính kính trước Đấng Như Lai, miên mật tu hành, lòng tin triệt để bất khả tư nghị thì khác xa một trời một vực. Còn lũ trọc nón cối thời nay (chỉ kẻ ma tăng đạo tặc), háo danh trục lợi, xu nịnh tà quyền, chân tu thì ít, phản nghịch Phật tổ thì nhiều. Thường mới đắc được chút ít đã giở trò khinh mạn, khoác lác phô trương, xàm ngôn ác ngữ. Có tên còn phỉ báng Phật A Di Đà, không tin có Bồ tát Quán Thế Âm và Tây phương Cực lạc mặc dù chính Đức Phật Thích Ca Mâu Ni (trong Kinh Pháp Hoa) đã quán chiếu và thuyết giảng như thế.
Và cho đến nay tội lỗi không ít các sư thầy bại hoại, ma tăng bất chính Việt Nam và Trung quốc đã được phơi bày. Họ đáng bị nguyền rủa với những xú danh của dư luận cộng đồng như tà sư nón cối, đại biểu ma tăng, quỷ chùa lừa đảo, quỷ Hồ hang Pác Bó, v.v...
Sau hết như lời Phật dạy, bọn ác ma yêu tăng này sau khi mãn kiếp sẽ bị đọa xuống Địa ngục A tỳ. Phật Pháp vẫn trường tồn và thời kỳ Mạt Pháp sẽ không xảy ra nếu trên thế gian này còn sót lại dù chỉ một ít người biết trì niệm danh hiệu Phật: Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam mô A Di Đà Phật... thì mạng mạch Phật giáo sẽ vĩnh cửu muôn đời không bao giờ đứt.
Huệ Chiếu
Ngày: 26/10/2020
1. PHẬT THUYẾT KINH PHÁP DIỆT TẬN
Nguồn: https://hoavouu.com
https://thuvienhoasen.org
https://thuvienhoasen.org
http://www.oldcottage.net
https://tamlinh.org
T
ôi nghe như vầy: Một thời Đức Phật ở thành Câu-thi-na. Như Lai trong ba tháng nữa sẽ nhập niết bàn nên các tỳ khưu, tỳ khưu ni cùng vô số Bồ-tát đến để cung kính đảnh lễ sát đất. Thế tôn tĩnh lặng, ngài không nói một lời và hào quang không xuất hiện. Tôn giả A-nan cung kính đảnh lễ và hỏi:
- Bạch Thế tôn, từ trước đến nay khi nào Thế tôn thuyết pháp, ánh sáng oai nghi của Thế tôn đều tự nhiên xuất hiện, nhưng hôm nay trong đại chúng, không thấy ánh hào quang ấy từ Thế tôn tỏa ra nữa, chắc hẳn có nhân duyên gì, chúng con mong muốn nghe Đức Thế tôn giảng giải.”
Phật vẫn im lặng không trả lời cho đến lần thứ ba, lúc đó Đức Phật mới bảo A-nan:
- Sau khi Như Lai nhập niết-bàn, khi giáo pháp bắt đầu suy yếu, trong đời ngũ trược ác thế, ma đạo sẽ rất thịnh hành, ma quỷ biến thành sa môn, xuyên tạc phá hoại giáo pháp của ta. Chúng mặc y phục thế tục, ưa thích y phục đẹp đẽ, cà sa sặc sỡ; uống rượu, ăn thịt; giết hại sinh vật tham đắm mùi vị; không có lòng từ, thường mang sân hận, đố kỵ lẫn nhau.
Vào lúc ấy, sẽ có các vị Bồ-tát, Bích-chi Phật, A-la-hán hết sức tôn kính, siêng năng tu đức, được mọi người kính trọng tiếp đãi. Họ đều giáo hóa bình đẳng. Những người tu đạo này thường quan tâm người già, cứu giúp kẻ nghèo cùng khốn ách; khuyến khích mọi người thờ phượng, hộ trì kinh tượng. Họ thường làm công đức, hết lòng từ bi làm lành, không hại kẻ khác, hy sinh giúp đỡ không tự lợi mình, thường nhẫn nhục nhân hòa.
Nếu có những người như vậy, thì các tỷ-khưu tà ma đều ganh ghét họ, ma quỷ sẽ phỉ báng, xua đuổi các vị tỳ-khưu chân chính ra khỏi tăng viện. Sau đó, các tỳ-khưu ác ma này không tu đạo đức, chùa chiền tu viện sẽ bị hoang vắng, cỏ dại mọc đầy. Do không chăm sóc bảo trì, chùa chiền trở thành hoang phế và bị lãng quên, các tỳ-khưu ác ma sẽ chỉ tham lam tài vật tích chứa vô số của cải không chịu buông bỏ, không tu tạo phước đức.
Vào lúc đó các ác ma tỳ-khưu sẽ buôn bán nô tỳ để cày ruộng, chặt cây đốt phá núi rừng, sát hại chúng sanh không chút từ tâm. Những nam nô trở thành các tỳ-khưu và nữ tỳ thành tỳ-khưu ni không có đạo đức, dâm loạn dơ bẩn, không cách biệt nam nữ. Chính những người này làm đạo suy yếu phai dần. Những người chạy trốn luật pháp sẽ tìm đến quy y trong đạo của ta, xin làm sa-môn nhưng không tu giới luật. Giữa tháng cuối tháng tuy có tụng giới, nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Do lười biếng và phóng dật, không còn ai muốn nghe nữa.
Những ác sa-môn này sẽ không muốn tụng toàn văn bản kinh, tóm tắt đoạn đầu và cuối bản kinh theo ý của họ. Chẳng bao lâu, việc tụng tập kinh điển cũng sẽ chấm dứt. Cho dù vẫn còn có người tụng kinh, nhưng họ lại không hiểu câu văn. vẫn khăng khăng cho họ là đúng, tự phụ, kiêu căng mong cầu danh tiếng, ra vẻ tao nhã để mong cúng dường.
Khi mạng căn của các ma ác tỳ-khưu này chấm dứt, thần thức của họ liền đọa vào địa ngục A-tỳ. Đã phạm phải 5 tội trọng, nên họ phải tái sinh liên tục chịu khổ trong loài quỷ đói và súc sinh. Họ sẽ nếm những nỗi thống khổ trong vô số kiếp nhiều như cát sông Hằng. Khi tội hết, họ sẽ tái sinh ở những vùng biên địa, nơi không có Tam bảo lưu hành.
Khi chánh pháp sắp biến mất, phụ nữ sẽ trở nên tinh tấn và thường làm việc công đức. Đàn ông sẽ trở nên lười biếng và sẽ không còn ai giảng pháp. Những vị sa-môn chân chính sẽ bị xem như đất phân và không ai tin ở các vị ấy nữa. Khi chánh pháp sắp suy tàn, chư Thiên sẽ bắt đầu khóc lóc, sông sẽ khô cạn và năm thứ cốc loại không chín (mất mùa, đói kém). Bệnh dịch thường xuyên xảy ra cướp đi vô số mạng người. Dân chúng phải làm việc cực khổ, quan chức địa phương mưu tính lợi riêng, không thuận theo đạo lý, đều ưa thích rối loạn. Người ác gia tăng nhiều như cát dưới biển, người thiện rất ít, hầu như chỉ có được một hoặc hai người.
Khi kiếp sắp hết, vòng quay của mặt trời và mặt trăng trở nên ngắn hơn và mạng sống của con người giảm lại. Bốn mươi tuổi đầu đã bạc. Đàn ông dâm dục, cạn kiệt tinh dịch nên sẽ chết trẻ, thường là trước 60. Khi mạng sống của nam giới giảm, thì mạng sống cuả nữ giới tăng đến 70, 80, 90 hoặc đến 100 tuổi.
Những dòng sông lớn sẽ dâng cao bất thường không đúng với chu kỳ tự nhiên, nhưng con nguời không để ý hoặc không quan tâm. Khí hậu khắc nghiệt được xem là điều bình thường. Người các chủng tộc lai tạp lẫn nhau không phân quý tiện, chìm đắm, trôi nổi như cá rùa kiếm ăn.
Lúc đó các vị Bồ-tát, Bích-chi Phật, A-la-hán bị chúng ma xua đuổi trục xuất không còn cùng dự trong chúng hội. Giáo lý Tam thừa vẫn được lưu hành ở vùng hẻo lánh, những người tu tập vẫn tìm thấy sự an lạc và thọ mạng kéo dài. Chư thiên sẽ bảo vệ và mặt trăng sẽ chiếu sáng họ, giáo pháp Tam thừa sẽ có dịp hòa nhập và chính đạo sẽ hưng thịnh. Tuy nhiên, trong 52 năm, kinh Thủ-Lăng-Nghiêm và Kinh Bát-chu Tam-muội sẽ bị sửa đổi trước tiên rồi biến mất. Mười hai bộ kinh sau đó sẽ dần dần bị tiêu trầm cho đến khi hoại diệt hoàn toàn và không bao giờ xuất hiện lại nữa. Văn tự kinh điển sau đó hoàn toàn không được biết đến, giới y của sa-môn sẽ tự bị biến thành màu trắng.
Khi giáo pháp của ta sắp biến mất, cũng giống như ngọn đèn dầu tỏa sáng lên trong chốc lát trước khi tàn lụi, chánh pháp cũng bừng sáng rồi suy tàn. Từ đó về sau khó nói chắc được điều gì sẽ xảy ra.
Thời kỳ này sẽ kéo dài suốt 10 triệu năm. Khi Đức Di-lặc sắp thị hiện ở thế gian để thành vị Phật tiếp theo, các cõi nước đều được hoàn toàn an vui. Khí độc sẽ bị tiêu tán, mưa nhiều và đều đặn, năm thứ cốc loại tươi tốt, cây cối sum suê cao lớn, và loài người sẽ cao đến 8 trượng (hơn 24 mét) tuổi thọ trung bình của con người sẽ đến 84.000 năm, chúng sanh được độ khó có thể tính đếm được.
Ngài A-nan thưa thỉnh Đức Phật:
- Bạch Thế tôn, chúng con nên gọi Kinh này là gì, và làm thế nào để phụng trì kinh ấy?
Đức Phật bảo:
- Này A-nan, kinh này gọi là Pháp Diệt Tận. Hãy dạy cho mọi người truyền bá rộng rãi kinh này. Những ai truyền bá kinh nầy, công đức của những người ấy không thể nghĩ bàn, không thể nào tính đếm được.
Khi bốn chúng đệ tử nghe nói kinh này rồi, họ đều rất đau lòng và buồn tủi, mỗi người đều phát tâm tu đạo để đạt đến quả vị Thánh tối thượng, họ cung kính đảnh lễ Đức Phật rồi lui ra.
2. DỰ NGÔN VỀ THỜI MẠT PHÁP
(Trích) Tuệ Tâm
Dự ngôn về thời mạt pháp:
C
ách đây hơn 2.500 năm, khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, trong những năm truyền Pháp của mình đã để lại cho con người tương lai nhiều dự ngôn rằng vào thời kì mạt pháp sẽ xuất hiện rất nhiều dị thường xảy ra và cũng chính là lúc con người không còn tâm Pháp để câu thúc đạo đức.
Đức Phật từng xác định rõ với A-Nan rằng: “Nay Chánh Pháp duy trụ 500 năm”. Trong đoạn mười bảy “Phân Diêm Phù đề phẩm” của quyển thứ 55 “Nguyệt Tạng Phân” của “Đại Tập Kinh”, sau khi giảng về thời kỳ “cháy rực xán lạn trên đời... bởi vì Pháp của ta vẫn còn giải thoát kiên cố”, Phật Thích Ca có giảng tiếp về 2.000 năm sau đó:
... Sau 500 năm, Chánh Pháp của ta, Thiền Định, Tam Muội được kiên cố vững chắc. Kế 500 năm, đọc tụng, nghe nhiều được kiên cố vững chắc. Kế 500 năm, ở trong Pháp ta xây nhiều tháp tự được kiên cố vững chắc. Kế 500 năm, ở trong Pháp ta, tranh giành, tranh luận, ca tụng, “Pháp rõ ràng” đã ẩn kín không còn, tổn giảm kiên cố. Này những bậc thông hiểu thanh tịnh! Cứ thế về sau, ở trong Pháp ta, tuy cạo đi tóc râu, mặc lên áo cà sa, huỷ phá giới cấm, hành xử không như Pháp, là Tỳ Kheo giả” – (dẫn từ zhengjian.org)
Như vậy, Phật Thích Ca đã dự báo sau khi trải qua 5 lần 500 năm, (nghĩa là sau 2.500 năm) là thời điểm hiện tại, khi mà các tăng nhân trong Pháp của Ngài, tuy cạo trừ râu tóc, thân mặc cà sa, nhưng họ “phá hủy giới cấm, hành không như Pháp”, đều đã là những Tỳ Kheo giả”.
Trong kinh điển của Phật gia “Phật thuyết pháp diệt tận” được cho là đã được dịch ra vào thời Lưu Tống (420 – 479) cũng có ghi lại những dự đoán của Đức Phật Thích Ca về quá trình tiêu vong của Phật Pháp.
Lúc ấy, Phật Thích Ca Mâu Ni ở tại nước Câu-thi-na (Kuśinagara) của Ấn Độ cổ, có rất nhiều tín đồ và dân chúng đến tụ tập ở xung quanh ngài. Dù cho tín đồ và chúng sinh chắp tay bái, nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni vẫn im lặng không nói gì, ánh hào quang cũng không xuất hiện. Khi ấy, Phật Thích Ca Mâu Ni đã ở dưới cội Bồ Đề khai ngộ và truyền giảng pháp được 49 năm. Các đệ tử của ngài đã sớm quen với việc nghe ngài giảng pháp. Hơn nữa, họ cũng quen với phật quang hiển hiện ra khi ngài đang giảng pháp.
Một trong mười đại đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni lúc ấy là Tôn giả A Nan cảm thấy không hiểu, liền hướng đến Phật hỏi nguyên do. Lúc đầu, Phật Thích Ca Mâu Ni vẫn lặng im, không trả lời. Sau ba lần thỉnh cầu, Phật Thích Ca Mâu Ni đã khai thị, và một phần nội dung những lời của ngài đã được ghi trong phần “Phật thuyết pháp diệt tận kinh”.
“Phật thuyết pháp diệt tận kinh” ghi chép lại, Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói với Tôn giả A Nan và các tín đồ rằng, sau khi ngài ly thế, cũng chính là vào thời kỳ Mạt pháp mạt kiếp thì Phật Pháp mà ngài truyền sẽ bị phá hư, diệt vong. Là một người giác ngộ đại trí đại huệ, Phật Thích Ca Mâu Ni thập phần hiểu rõ vận mệnh pháp mà ngài truyền giảng.
Phật Thích Ca Mâu Ni gọi xã hội nhân loại lúc này gọi là “Ngũ nghịch trọc thế”, “ma đạo hưng thịnh”. Lúc này, “Ma tác sa môn phôi loạn ngô đạo”, tức là ma quỷ chuyển thế xuất gia đến chùa miếu tu hành, phá hoại pháp của Ngài. Lúc ấy, sẽ bại hoại đến mức độ nào? Chính là, áo cà sa có ngũ sắc sặc sỡ, uống rượu, ăn thịt, sát sinh, tham vị, không có từ tâm hơn nữa còn có ghen tức đố kỵ lẫn nhau.
Chỉ cầu nhờ cửa Phật mà không tu giới luật
Trong “Pháp diệt tận kinh” viết: “Tự cung vu hậu bất tu đạo đức, tự miếu không hoang, vô phục tu lý, chuyển tựu hủy hoại. Đãn tham tài vật, tích tụ bất tán, bất tác phúc đức; phán mại nô tì, canh điền xung thực, phần hủy sơn lâm, thương hại chúng sinh, vô hữu từ tâm; nô vi tỳ khưu, tì vi tỳ khưu ni, vô hữu đạo đức, dâm điệt trọc loạn, nam nữ bất biệt. Lệnh đạo bạc đạm, giai do tư bối; hoặc tị huyện quan, y ỷ ngô đạo, cầu tác sa môn, bất tu giới luật, nguyệt bán nguyệt tận, tuy danh tụng giới, yếm quyện giải đãi, bất dục thính văn, sao lược tiền hậu, thiết hữu đậu giả, bất thức tự câu, vi cường ngôn thị, bất tư minh giả, cống cao cầu danh, hư hiển nha bộ, dĩ vi vinh ký, vọng nhân cung dưỡng.”
Ý rằng: Những ma sư sau khi đã hủy hoại Phật Pháp, tạo nghiệp xong rồi cũng không dụng tâm tu đạo đức. Chùa chiền lúc này trở thành nơi ở của kẻ con buôn đầu cơ. Thậm chí chùa chiền hoang phế cũng không có người tu sửa, cuối cùng nhanh chóng bị hủy hoại gần như không còn gì.
Chúng sinh chỉ tham tiền tài vật chất, tích lũy làm giàu, cũng không tu phúc đức chân chính. Có kẻ còn bắt đầu buôn bán nô tỳ, bắt nô tỳ cày ruộng trồng trọt, sưu cao thuế nặng. Ngoài ra còn đốt phá rừng, làm tổn hại sinh mạng chúng sinh, không còn một chút thiện tính từ bi nào nữa.
Đến thời đại này, những người có phẩm hạnh xấu xa trở thành nô lệ cho đồng tiền hoặc nô lệ cho danh lợi lại xuống tóc đi tu trở thành sư hoặc ni cô. Họ không những vô đạo đức mà còn dâm dục phóng túng, hành vi hỗn loạn bẩn thỉu, tăng nhân nam nữ chung sống cùng nhau, không còn lo ngại gì về lễ độ luật pháp. Chính đạo suy yếu đều vì đám sư sãi ma quỷ này.
Cũng có những kẻ vì trốn tránh quan trường truy xét mới nương nhờ cửa Phật, cầu nơi dung thân, họ trở thành thầy tu nhưng không thể giữ được giới luật. Tuy bề ngoài vẫn tụng niệm giới luật nhưng trong lòng chán ngán, buông thả, cơ bản là không muốn nghe Phật Pháp, hoặc lược bớt nội dung, không dám nói hết.
Thêm nữa họ không thể học thuộc kinh điển, cho dù thỉnh thoảng có người đọc được nhưng lại không thể hiểu chữ nghĩa và câu cú, bản thân không thông hiểu kinh sách mà không đi tham khảo ý kiến người minh trí, tự cao tự đại, ham danh tiếng mà làm ra những trò hư ngụy, cố ra vẻ tao nhã, tự cho mình vinh quang, trông mong người khác đến cung cấp nuôi dưỡng mình.
Ma quỷ đội lốt thầy tu mà phá hoại Phật Pháp
Khi Đức Phật còn tại thế, Ma Vương từng có lời nguyền rằng: “Này ông Cồ Đàm! Hôm nay ta thua ông, vì ông còn trụ ở thế giới này, nên ta không làm gì được ông. Ông nên biết rằng, sau khi ông diệt độ, sau này các đệ tử của ông, dù là lớn hay nhỏ, tuy là hình thức tu theo ông, chớ việc làm của họ phải làm theo sự điều khiển của ta cả, ông phải chống mắt mà xem ta sai khiến họ!”.
Ma Vương nói thêm: “Còn sau khi ông diệt độ, người nào dám viết lại những lời dạy về Như Lai thanh tịnh thiền của ông, đều là kẻ chống đối với ta, ta quyết chí triệt phá họ cho bằng được. Ta sẽ sai khiến người có chức có quyền trong đạo của ông phụ giúp ta triệt phá người này. Ta cũng báo cho ông Cồ Đàm biết, số người tu theo đạo của ông, một ngàn người chưa chắc có một người biết pháp môn thanh tịnh thiền này, nhưng việc cúng lạy và cầu xin thì là vô số kể. Ông đừng mong đem giáo pháp thiền thanh tịnh này để đưa người sống trong vật chất do ta cai quản, hầu thoát ra ngoài sự cuốn hút của vật chất được!”.
Ma Vương lại nói thêm: “Này ông Cồ Đàm, sau này có rất nhiều người đem pháp môn tu trong vật chất, mạo danh thanh tịnh thiền để dụ nhiều người đến nghe để họ kiếm tiền, những người này cũng là do ta xúi bảo cả”.
Hiện giờ không phải là đang là như vậy sao? Rất nhiều giới luật đều bị sữa đổi, rất nhiều hòa thượng chia thành các cấp như khoa, xứ, cục, v.v... lãnh tiền lương, nhận tiền thưởng, duy trì hình thức bề ngoài của Phật giáo như làm công tác, còn có ngày nghỉ, thậm chí ngày lễ thăm bà con thân thích, có tiền gửi về nhà, thậm chí cưới vợ dưới quê, mua nhà cửa. Tỉnh táo mà suy nghĩ, đó còn là Phật giáo của Phật Thích Ca không? Còn có thể tu hay không? Những hoà thượng ấy còn là thật sự xuất gia hay không? Đó chẳng phải đúng là những “Tỳ-kheo giả” hay sao?
Có thể nói, sự phá hoại từ bên trong là sự phá hoại nguy hiểm nhất. Những người khoác áo Phật gia nhưng không chân tu đã làm diện mạo Phật Pháp bị hoen ố, khó lý giải và trở thành dị đoan trong mắt người đời. Đó là tội ác, cũng là sự phá hủy con đường mà Phật Đà lưu lại cho thế nhân.
Chùa chiền hiện nay đã biến thành nơi của kẻ buôn bán đầu cơ, chúng sinh tham tiền tài vật chất không tu đức chân chính. Tăng ni trong chùa đã có những kẻ vô đạo mà còn dâm dục phóng túng. Lại cũng có người trở thành thầy tu mà không chân tu, nhưng tự cao tự đại, hám danh tiếng mà làm ra những trò giả dối. Giữa các Pháp môn khác nhau cũng có đấu đá, nói xấu, đặt điều, thậm chí vu khống, giữa những môn phái cùng thuộc Phật giáo cũng chẳng tha. Đó là điều mà người tu luyện làm được sao?
Thế sự vạn biến, thật giả khó lường, cái giả, cái tà, cái ác sẽ mượn danh cái chân, cái chính, cái thiện để lừa dối người ta, mê hoặc dẫn dụ người ta. Như thế phải dùng trí tuệ của Phật Pháp để phân biệt thật giả, chính tà, thiện ác. Bám chắc vào Pháp, chứ không chạy theo số đông, không nghe theo danh tiếng người thầy nào đó, hay danh tiếng môn phái nào đó, như vậy mới không bị mê lạc vào con đường tà mà Ma Vương đã sắp đặt sẵn.
Thế nhưng, trong “Phật thuyết Pháp diệt tận” cũng có ghi chép lại lời của Đức Phật: “Khi Pháp ta diệt, ví như đèn dầu sắp tắt, ánh sáng lóe lên, sau đó liền diệt; khi Pháp ta diệt, cũng như đèn tắt, khó mà trách được. Đến như sau đó mấy nghìn vạn năm, khi Di Lặc hạ thế làm Phật, thiên hạ thái bình, độc khí toàn tiêu”.
Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói đến một cứu cánh cho toàn nhân loại ngày nay, đó là khi “Chuyển Luân Thánh Vương” (trên thiên thượng gọi là “Pháp Luân Thánh Vương”, cũng xưng là “Di Lặc”), một vị Như Lai với thần thông tối quảng đại, năng lực lớn nhất trong vũ trụ, rồi sẽ hạ thế truyền Pháp độ hết thảy chúng sinh các giới.
Xuất phát từ lòng từ bi với con người, Phật Thích Ca Mâu Ni đã đưa thiên cơ trọng yếu này vào các dự ngôn minh xác, lấy đó khải thị người đời sau phải sáng suốt để tự cứu, thoát khỏi kiếp nạn, và hướng về kỷ nguyên mới của lịch sử. Mong rằng những ai hữu duyên có thể tìm và đắc được cơ duyên vạn cổ để có thể giải thoát chính mình này, khi cơ hội đến hãy nắm bắt đừng bỏ qua.
(Trích) Tuệ Tâm
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét