Ngắm Phật, sửa tâm từ
Nhìn Chúa, tu bác ái
Vô thần theo đảng quái
Nghiệp trái sẽ theo mình
Ai xui Nam Bắc tang thương?
Sanh ly tử biệt, đoạn trường, đớn đau
Theo Tàu - Nga, hại đồng bào
Tuyên truyền 'giải phóng' xiết bao hận thù
Nhớ ngày Quân Lực Cộng Hòa
Ơn người chiến sĩ sơn hà còn ghi
TIẾNG GỌI NON SÔNG: ĐẢ VẸM BÀI TÀU
LIÊN HIỆP TỰ CƯỜNG: GIẢI TRỪ ĐẢNG CỘNG
Đừng nghe con lừa nói
Không chết thế cho đảng Vẹm-Tàu
Tà quyền mau kíp thoái trào
Hòa dân quyết chiến giặc vào sẽ lui
Liên Mỹ, từ Hoa, tẩy chay hàng hóa Tàu tặc
Tự do dân chủ, đấu tranh đòi hỏi dân quyền
Tổ quốc lâm nguy, Cộng sản đè, Trung cẩu lấn
Kề vai sát cánh, đồng tâm chung sức cứu non sông
Hòa cùng dân, đời trường tồn
Nghịch lòng trời, họa diệt vong
Dân quyền quật khởi thề tranh đấu,
Bài Hán xâm lăng đả Cộng thù
Quốc nạn do Hồ gian dấy nghiệp
Đói nghèo bởi quân cướp Ba Đình
Muốn thoát: búa liềm mau dứt bỏ
Mạnh, giàu: cờ máu kíp thay ngôi
Chừng nào sát cánh, lòng dân tỏ
Thì ấy Vẹm, Tàu sẽ tiêu thôi
Cộng quân pháo kích thị thành,
Dân tình vô tội phải đành thác oan.
Giặc Hồ là lũ sói lang,
Tham tàn bạo ngược ngỡ ngàng dân tôi
Dép râu giẫm nát đời son trẻ,
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai.(dân gian)
Từ ngày giặc Cộng vào đây,
Đời như chó chết lất lay bụi bờ...
Vẹm lo ra sức vét vơ,
Mặc dân than oán chúng lờ như không.
Ai người tổ quốc trông mong,
Xuân ơi! có hiểu được lòng dân chăng?
Lão chồn cáo từ lâu đã chết,
Nhưng vẫn còn dấu vết tanh hôi.
Vì ai dân nước nổi trôi?
Đau thương tất tả oán ôi ngập trời...
Thật uy dũng tuyệt vời biết mấy,
Quyết cùng nhau lật tẩy bạo quyền,
Đảng "Ma" toàn đám hồng chuyên,
Tham tàn bạo ngược xích xiềng tự do.
Thiếu dân chủ, tập đoàn ngu xuẩn,
Đảng bất lương hút máu dân lành.
Vô tâm chẳng kể ngọn ngành,
Lái lèo nước Việt đến gành hố sâu!
Vơ tư bản may còn được sống,
Lại manh tâm tà thuyết mị dân.
Độc tài một lũ bất nhân,
Tham tàn bạo ngược biết biết ngần nào đây.
Đảng cộng sản là loài khát máu!
Dã tâm sâu đê tiện vô bờ,
Khiến cho dân nước dật vờ,
Gây nhiều tội ác sờ sờ ra đây.
Cướp ruộng đất, trả thù cải tạo,
Đẩy bao người vào chốn hung hoang,
"Kinh tế mới" - đời nát tan,
Mất nhà mất của lết lang ra đường.
Đòi Dân chủ? Công an tống ngục,
Hỏi Tự do? Nhà nước... bỏ tù!
Than ôi còn nước "nhảy dù"
Liều thân vượt biển mịt mù hiểm nguy.
Đảng Ác Quỷ chuyên quyền bá đạo,
Phật Chúa chi? Thờ mẹ "Bác" Hồ!
Cái tên xảo quyệt xô bồ,
"Cải Cách Ruộng Đất", nấm mồ oan sai!
Đem tà thuyết Mác-Lê đầu độc,
Triệu thanh niên phơi xác Trường Sơn,
Than ơi đau buốt từng cơn,
Vì manh tâm ấy gian sơn đổi dời.
Bao thảm cảnh hai miền gánh chịu,
Lại tuyên truyền đế quốc làm ra!
Nếu không quỷ quyệt điêu ngoa,
Xua quân "giải phóng" đâu sa hố hầm.
Hồ đã chết xác còn lộng kiến,
Thật mỉa mai, hoang phí, hoài công!
Chi bằng chôn quách cho xong,
Xá gì một kẻ hai lòng gớm ghê!
Tội đồ ấy hại bao thế hệ,
Theo con đường vô đạo bất nhân,
Mong sao chung một hồng ân
Giải thể cộng sản cho dân được nhờ.
Người yêu nước - Hãy trương cờ!
Tự Do Dân Chủ đến giờ vùng lên!
Bà Phạm Thị Lài: “Đất này gia đình tôi bỏ tiền mua để cất nhà sinh sống mấy chục năm. CIC8 tự đưa giá rồi ép chúng tôi nhận tiền mà không cho chúng tôi quyền được thỏa thuận mua bán. UBND Quận Cái Răng dùng lực lượng Công an cưỡng chế đất giao cho CIC8. Chồng tôi sức yếu thế cô, uất ức quá nên đã một lần uống thuốc sâu tự tử để phản đối. Giờ mẹ con tôi biết làm gì ngoài việc lột đồ, chịu nhục để phản đối?!”
Tsunami... ơi Sri Lanka!
Hỡi ngọn sóng thần hung hăng man rợ,
Đêm yên bình hãy yên ngủ đi thôi!
Tsunami ơi!
Nhân loại bồi hồi...
Tin phút chốc đất trời liền biển cả.
Trời hỡi...
Sao ai tàn nhẫn quá!
Mạng con người nào phải món đồ chơi.
Giữa đêm khuya,
Một tia chớp sáng ngời,
Cơn sóng dữ dập vùi bao cuộc sống!
Thượng Đế hỡi!
Tạo ra chi loài nghiệt vọng?
Sóng bạo tàn, biển đâu có tình thương?
Mạng nhỏ nhoi, chúng tôi biết sao lường,
Bao đau đớn cùng tai ươn thảm cảnh...
Thế giới ơi!
May còn có khối tình vơi ấm lạnh,
Triệu tấm lòng chan chứa vạn tình thương.
Để kẻ lao đao khốn khó cùng đường,
Đang thoi thóp còn phương được sống!
Tôi không phải là một nhà thi sĩ,
Nhưng yêu thơ và thích tập làm thơ.
Bằng tâm huyết, khiêm nhường, không ích kỷ
Đem lời thơ hoài bảo một niềm mơ!
Đi vào đời kể từ năm đệ Thất,
Nhà tôi nghèo Mẹ ở mướn làng bên.
Cha giải ngũ sống cuộc đời chân thật,
Giữa biển người đầy gian dối... mông mênh?
Có nhiều lúc tan trường nghe bụng đói,
Tôi thèm ăn cơm nóng với canh chua.
Nhưng bếp lạnh, căn nhà xiêu mái cói,
Lũ em khờ đang nheo nhóc, phân bua.
Tôi thay Mẹ biến thành “bà nội trợ”
Chuyện trong nhà, chuyện trước ngõ, vườn sau...
Từ quét dọn đến nấu ăn, giặt giũ,
Cả học hành, hay gạo hết, ốm đau...
Cha nhọc nhằn kéo xe thồ tải khách,
Mỗi đêm về thêm thịt cá, thơm tho.
Nhưng có lúc Cha về trong đói rách,
Không khách thồ, ôi buồn bã âu lo!
Nhà nghèo quá tôi làm nghề bán dạo,
Gánh hàng rong thêm công sức cần lao.
Năm đệ Ngũ Mẹ xin thôi ở mướn,
Về luôn nhà chuyên gói bánh, tôi rao.
Ôi Thượng Đế! biết rằng tôi vui lắm!?
Lũ em thơ đã có Mẹ kề bên.
Buổi cơm chiều tuy chỉ rau với mắm,
Vẫn tràn trề ơn sủng bởi ơn trên!
Tôi thầm nhớ trộm yêu cô bạn lớp,
Cảm phận nghèo nên chẳng dám trèo cao.
Có ai ngờ nhiều năm sau gặp lại,
Nàng trách hờn, cứ hỏi…“bởi vì sao?”
Tôi lớn dần trên quê hương khói lửa,
Lớp Mười Hai nhận giấy gọi tòng quân.
Quê tôi nghèo nhưng cơm ngày hai bữa,
Chiến tranh về bao cuộc sống trầm luân.
Từ giã Mẹ tôi lên đường nhập ngũ,
Bao ước mơ đành gác lại sau lưng.
Mẹ sẽ gánh hết quãng đời lam lũ,
Tôi quân hành lòng chua xót, rưng rưng.
Tôi thua sút các anh hùng, chiến sĩ,
Gát tình riêng làm bổn phận công dân.
Nhưng quốc biến, ai nở lòng vị kỷ,
Làm học trò sao chẳng biết phân vân?
Tiền đồn xa nhớ về cô bạn học,
Em đẹp hiền thiếu chi kẻ đón đưa.
Tôi nghèo quá tiếng “yêu” chưa dám bộc,
Tự mơ thầm ôm giấc mộng trong mưa!
Thơ tôi viết: “Trở lại trường xưa,
Lòng rộn rã niềm vui ta chết mất!
Bước chân run theo nhịp thở con tim.
Nàng Phượng vĩ,
Nhìn ta cười e ấp...
Hàng Me xanh giận dỗi đứng im lìm…
Rồi lại gặp em yêu,
Hình bóng cũ…
Thương làm sao nàng con gái năm xưa!
Bao giờ đây em mới vào đệ Nhất?
Buổi tan trường ta sánh bước nhau đưa.
Nhưng quê hương vẫn đang thời binh biến,
Ta đời trai đành khoác áo chinh y.
Sao nói được nỗi rạt rào xao xuyến,
Buổi tan trường em tiễn bước ta đi!”
Đọc chưa dứt đột nhiên nàng nghẹn nức,
“Không cho đi! Em chẳng muốn anh đi…”
Nhưng luật nước đã ban hành chính thức,
Tôi làm sao giữ được mối tình si?
Rời khỏi em nghe tim mình buốt giá,
Khuất nẻo đường ai còn vọng trông theo.
Tôi khờ, ngỡ em chờ tôi hóa đá!
Có đáng gì thân bèo bọt, dây leo.
Tôi đã gặp nhiều cụ già rên siết,
Mất con trai, bầy cháu nhỏ bơ phờ.
Tôi cũng thấy những phụ nhân lẫm liệt,
Quyết chờ chồng như Hòn Vọng trơ vơ.
Ôi đau đớn cho quê hương đổ nát!
Tiếng kêu gào, than oán tận trời xanh.
Khắp bốn vùng máu xương cùng mất mát,
Khối vạn người ngã gục giữa lằn ranh.
Còn đâu nữa những con đường kỷ niệm,
Tà áo bay tha thướt buổi tan trường.
Hoa Phượng thắm hóa thành màu trận chiến,
Tiếng ve sầu thay khúc nhạc thê lương.
Tôi cũng khóc như bao người đã khóc,
Hận kẻ gây bao nhiêu cảnh tang thương.
Lịch sử bảo tạm chia đôi đất nước,
Sao vẫn còn tranh bá đạo, đồ vương?
Tôi muốn hỏi ở người duy câu hỏi:
Nước yên bình sao dấy động làm chi?
Ai xui đẩy cuộc chiến đầy mệt mõi,
Khiến triệu người trong tử biệt, sinh ly.
Rồi cuộc chiến cũng đến hồi kết thúc,
Tìm Tự Do tôi lặng lẽ ra đi.
Cha đã chết sau những ngày cấm túc,
Mẹ tuổi già sức mọn đã gầy suy.
Đàn em nhỏ sau bao năm đã lớn,
Người yêu xưa từ lâu đã theo chồng.
Tôi lưu xứ tận phương trời hy vọng,
Nhớ Mẹ hiền, đất nước nỗi hoài mong...
Những tham vọng già nua đang giẫy chết,
Nhưng vẫn còn những thế lực cường manh.
Hỡi tuổi trẻ đang vun bồi vận nước,
Vì Lạc Hồng hãy giương chí hùng anh!
Ai ra xứ Huế sầu thương,
Con đò Vĩ Dạ, sông Hương lững lờ…
Ngự Bình những sớm tinh mơ,
Thuyền ai nhẹ lướt trong tờ mờ sương.
Đông Ba đêm vắng canh trường,
Em còn thao thức, buồn vương nỗi lòng.
Ai ra xứ Huế sầu mong,
Bây chừ em đã lấy chồng hay chưa
Dẫu rằng dãi nắng dầm mưa
Về thăm xứ Huế cho vừa lòng ai
Đông Ba ngày vắn đêm dài
Em còn đan áo buồn day dứt lòng
Ai về cho kẻ sầu mong,
Ai đi cho kẻ se lòng, nát gan!
Hoàng Thành, Phượng tắm nắng chan,
Câu Lâu, Bến Đục…võ vàn thân em.
Mẹ còn trĩu gánh phố đêm,
Tam Giang lưới nặng, chân mềm em ơi!
Chuông chiều Thiên Mụ chơi vơi,
Tràng Tiền mấy độ kiếp đời đổi thay…
Vui buồn nào mấy ai hay?
Văn Lâu bến đợi men say đất trời.
À ơi... Nam Giao đàn, gió ru hời...
Chừ ai ra xứ Huế ta gửi lời nhớ thương!
Nhớ về xứ Quảng thân thương,
Thu Bồn lượn khúc quê hương Mẹ hiền.
Đèo Le sương khói man miên,
Em lên ruộng sắn, anh miền phương xa...
Hồ Giang lộng gió quê nhà,
Dừa xanh tha thướt nước pha sắc hình
Suối Tiên trăng sáng lung linh,
Em như tiên nữ trong tình anh yêu!
Nhớ về xứ Quảng thân thương!
Những chiều nắng nhạt bên đường gió bay.
Thương em tóc xõa bờ vai,
Đầu nguồn cuối bãi, chông gai tảo tần.
Mơ màng ray rứt bâng khuâng,
Đời như cánh hạc giữa trần thế thôi!
Đêm buồn trống vắng xa xôi,
Thương đời trinh nữ đơn côi một mình.
Nhớ về xứ Quảng thân thương,
Quế Sơn dìu vợi quê hương Mẹ hiền.
Nhớ nàng con gái truân chuyên,
Sớm hôm xuôi ngược khắp miền sơn khê.
Chiều tan buổi chợ em về,
Quần xăn quá gối đắp đê, sổ bờ.
Thương Cha kiếp sống dật vờ,
Mẹ già tay yếu biết nhờ vào ai!
Nhớ về xứ Quảng thân thương!
Yêu nàng con gái còn vương tơ lòng!
Nhớ khi gió bấc vào đông,
Em còn lặn lội giữa đồng trơ vơ...
Quê nghèo cơ cực, xác xơ,
Gió ơi xin chớ hững hờ làm chi!
Cho ta gửi mấy vần thi,
Cho ta gửi mối tình si tặng nàng.
Để khi nắng hạn, mưa ngàn,
Hay khi dưới ánh trăng vàng có nhau!
Khi tôi chết xin biến thành núi đá!
Ngăn cách cộng thù tàn phá quê hương.
Khi tôi chết xin biến thành biển cả!
Âu yếm ven bờ đất mẹ yêu thương...
Nếu phải chết đi hóa thành cát bụi!
Đau đớn hồn tôi trong kiếp đoạn trường...
Nếu phải chết đi hóa thành đất trụi,
Phí cả đời trai, gánh nặng khôn lường.
Khi tôi sống xin biến thành sấm sét!
Bổ xuống đầu quân cướp nước hung hăng...
Khi tôi sống xin hóa thành bảo tố!
Xóa bạo quyền cùng xiềng xích xâm lăng!
Nguyện một nén hương lòng về biển cả,
Cho linh hồn tơi tả giữa đại dương.
Hỡi những thuyền nhân bạc mạng cùng đường!
Đã vắn số vì tai ương, thảm cảnh...
Người giờ đã vùi sâu lòng bể lạnh,
Kẻ sống còn bất hạnh chẳng hơn nhau.
Cũng trong lòng u uất một niềm đau,
Còn gặp lại chừng như trong mộng ảo...
Nguyện người sớm an vui miền Phật đạo,
Hay yên lành nơi Thiên quốc hằng danh.
Tưởng niệm người giữa đêm vắng tàn canh,
Nguyền hải tặc sẽ chung đầu quả báo.
Mưa rơi xứ lạ buồn hiu hắt,
Nghe gió đông về lạnh buốt tim.
Nhớ Cha nghe nỗi lòng se thắt,
Thương Mẹ phương trời, ôi cánh chim.
Dẫu rằng có Mẹ còn hơn,
Mà khi cách biệt như đờn đứt dây.
Mẹ già như ráng chiều tây,
Như cơn gió thoảng, vần mây cuối trời.
À ơi! Tiếng võng ru hời...
Dư âm hằng dấy lòng khơi nỗi buồn.
Thấy bánh chưng xanh nhớ về quê cũ,
Hình bóng Mẹ hiền ấp ũ lòng con.
Những chiều nắng tắt hoàng hôn,
Nhớ về quê Mẹ mà hồn quặn đau!
Mẹ ơi những lúc ra vào,
Khi trời trở lạnh, ốm đau một mình.
Thấy bánh chưng xanh nhớ về quê cũ,
Thương dáng Mẹ gầy ủ rủ hồn con.
Thuở ấy giặc về như cơn thác lũ...
Xương máu hai miền xác rũ đồi non.
Bổng có một ngày Cha đi cải tạo,
Thương kiếp Mẹ cò gánh gạo đường xa.
Nước mất nhà tan giữa thời điên đảo,
Thương Mẹ vai gầy lòng vẫn thiết tha!
Nhớ xưa còn ở quê nhà,
Mẹ yêu biết mấy tình Cha vẫn đầy.
Đến khi vật đổi sao tầy,
Xáo xông xuôi ngược nuôi bầy con thơ.
Quê nghèo dân nước xác xơ,
Xót xa ai cảnh bơ phờ tóc tai!
Nắng mưa chi xiết tháng ngày,
Lên ngàn xuống bãi sắn khoai mang về.
Kìa Xuân! Tết đã gần kề...
Thì trong gánh Mẹ mấy về bánh chưng!
Thấy bánh chưng xanh nhớ về quê cũ,
Hạt nếp no tròn đậu mỡ thơm ngon,
Dưỡng dục sinh thành khi còn tấm bé...
Con đã nên người thân Mẹ héo hon!
Nếu có một ngày anh vắng em,
Mưa vẫn bay bay mà mưa buốt,
Nắng mai vẫn đổ nắng thiêu da,
Lũ quạ ham mồi quên Ô Thước,
Tội nghiệp chàng Ngưu nhớ Chức Nga.
Nếu có một ngày anh có em,
Mây lững lờ bay vầng mây ấm.
Gió xuân mơn mỡn gió hôn môi,
Hương tóc em thơm, làn da thắm,
Đón bước em về ta sánh đôi.
Nếu có một ngày anh lấy em!
Mưa sẽ mơn mang vào da thịt,
Nắng mai bẽn lẽn, nắng hây hây...
Ai qua khu phố sao đông thế?
Đêm về ta dìu bước lên mây!...
Em chẳng là gì, em chỉ là biển cả,
Cũng có tình yêu dào dạt bao la,
Những buổi chiều êm dìu vợi thướt tha
Em nhè nhẹ... lượn mình trên ngọn sóng!
Trời giận, mắng em...đồ háo động!
Bởi vì em bồng bột, dại khờ,
Chỉ vì em hời hợt, ngu ngơ...
Em chẳng là gì, em chỉ là biển cả,
Cũng mang trong lòng ước vọng cao xa,
Những đêm thanh tình tứ với trăng ngà,
Em sung sướng trân mình quên cả thẹn,
Hai bác đảo già nhìn nhau cười bẽn lẽn...
Ngán chưa con gái nhà trời,
Đẹp người, mà chỉ giỏi ăn chơi!
Em chẳng là gì em chỉ là biển cả,
Sống động quay cuồng, gió giật mưa sa,
Mặc đám thuyền nhân trong bão táp phong ba,
Đang gào thét, nhưng em nào biết tới?
Em có biết bao nhiêu người mong đợi,
Bao người đi mang ngang trái oan khiên,
Bao nhiêu kẻ bỏ mình trong biển cả?
Bao nhiêu người gục ngã bởi cùm xiên!
Mặc gió thét, trùng dương nổi sóng,
Tìm tự do thà chết cũng ra đi,
Thuyền vẫn lướt sang bến bờ hy vọng,
Giặc Thái, giặc thù nào sá hề chi...
Biển trỗi dậy sau một ngày dài say ngủ,
Biển có biết gì về những biến động xung quanh?
Biển ơi, hãy thức đi!
Biển dậy nhanh đi!
Thuyền chúng tôi đang bị hải tặc hoành hành,
Đang kêu cứu khóc gào nào ai biết...
Trời hỡi.!
Nhìn thằng giặc cướp Thái Lan gớm ghiếc,
Nó đập đầu người, cưởng hiếp chúng tôi,
Món nợ máu này thề chết cũng không thôi!
Những tên cướp biển Thái Lan phải trả!
Nguyền rủa chúng muôn đời vào biển hỏa,
Kẻ bạo tàn công pháp phải phân minh.
Cho những nạn nhân đã chết sớm siêu sinh,
Mà kẻ sống được vơi hờn bớt nhục.
Ai đem tới cho cuộc đời này địa ngục?
Chưa mấy tuổi đầu đã lìa mẹ xa cha.
Cuộc sống yên lành đang hạnh phúc thiết tha,
Đời đen tối phải vùi thân nơi biển lạnh.
Thượng Đế ơi!
Xin thương xót cho những linh hồn bất hạnh,
Xử mối oan thù, phân công lý hẳn hoi.
Hỡi chính quyền nước Thái hãy phanh phui,
Không khỏa lấp, phải tử hình quân giặc biển!
Hỏi những thằng cướp biển:
Cũng loài người - nhưng mầy loài ác thú,
Tội danh mầy: tên rừng rú dã man!
Hải tặc Thái Lan!
Khát máu, hung tàn...
Giết hại những thuyền nhân khốn khổ...
Trong vất vưởng, cùng đường tuyệt lộ,
Đồng bào tao bồng bế dắt nhau đi.
Biển thẳm xa xôi nào há sợ gì,
Khi cuộc sống chẳng còn chi lý tưởng!
Giữa lúc nguy cơ!
Nghìn trùng sóng dậy...
Mầy hiện thân lên như một hung thần!
Dao, súng ngông nghênh điệu bộ dữ dằn...
Đủ chết khiếp những em gái nhỏ.
Lương tri đâu?
Mầy thấp hèn hơn cây cỏ.
Con người ư?
Mầy thua lũ súc sanh!
Thế giới còn đây sao mầy dám bạo hành,
Hãm hiếp biết bao nhiêu người vô tội.
Quăng xác mất khi nạn nhân đang hấp hối,
Đụng vỡ tàu, trong bối rối, hôn mê...
Để lại đớn đau, tủi nhục ê chề...
Cho những nạn nhân còn sống sót.
Trời cũng đau lòng!
Khi mầy bắt nhiều người mang đi biệt tích.
Bán vào ổ chứa, hầm hang...
Đất cũng xót xa cho thảm trạng kinh hoàng!
Biển phải căm hờn ghi chứng tích.
Tội ác chúng mầy phải mau chấm dứt!
Kẻo đến hồi nát thịt bầm thây...
Dẫu cho mầy trốn chạy xuống âm ty,
Tao cũng lôi đầu lên hạch tội.
Hỡi giặc biển!
Bao giờ mi sám hối?
Cho cha ông mầy khỏi hôi thối nghìn năm.
Thế giới ơi, nhơn loại tình thâm,
Xin hãy cứu đám thuyền nhân vượt biển!...
Giòng Hậu Giang lộng gió quê hương,
Như mang nỗi niềm tâm sự...
Cửa Mỹ Thanh đì đùng tiếng sóng!
Như thì thầm...ai oán khúc ly quê.
Em ơi!
Tủi nhục, ê chề
Vì còn đau đớn nào hơn?
Bằng niềm đau mất nước!
Đồng lúa quê hương đã vào hợp tác,
Nhà máy, kho tàng...đã nhập quốc doanh,
Cả con người...
Đất nước với trời xanh,
Tất cả điêu tàn, thảm đạm,
Trong cơn biến kinh hoàng.
Mất cả rồi, Tổ quốc trích khăn tang!
Buổi sáng đi qua cây liễu quyện,
Chiều về tha thướt dáng nghiêng nghiêng.
Liễu vui Liễu đón chờ ai đó?
Hay Liễu làm duyên để xuống thuyền.
Buồn quá Tùng về ôm vách núi,
Tháng ngày cô tịch với phong sương.
Giang hồ Tùng đã quen tân khổ,
Sợ Liễu dập vùi trong vấn vương...
Chiều đi trên phố thênh thang,
Lòng nghe xao xuyến gặp nàng tôi yêu.
Đưa em ra bến Ninh Kiều,
Chân tình tán tỉnh đủ điều mới thôi.
Mê hồn ánh mắt bờ môi,
Em đòi kể chuyện bên đồi gió bay!
Trở lại trường xưa,
Lòng rộn rã niềm vui ta chết mất!
Bước chân run theo nhịp thở con tim.
Nàng Phượng vĩ,
Nhìn ta cười e ấp.
Hàng Me xanh giận dỗi đứng im lìm…
Rồi lại gặp em yêu,
Hình bóng cũ…
Thương làm sao nàng con gái năm xưa!
Bao giờ đây em mới vào đệ Nhất?
Buổi tan trường ta sánh bước nhau đưa.
Nhưng quê hương vẫn đang thời binh biến,
Ta đời trai đành khoác áo chinh y.
Sao nói được nỗi rạt rào xao xuyến,
Buổi tan trường em tiễn bước ta đi!
Cao nguyên rừng núi âm u,
Ra đi còn nhớ cái… u người tình!
Phải chi đất nước thanh bình,
Cho ta ôm trọn bóng hình người thương.
Đêm ngày ta khỏi vấn vương,
Đèo heo hút gió nắng sương dạn dày...
Bao giờ rồng hợp cùng mây?
Gát cây súng trận vui vầy cùng em!
Hỏa châu soi sáng lập lòe,
Đồn xa chiến tuyến ta nghe lạnh lùng.
Hỏi người giặc Cộng cuồn hung,
Ai xui Nam tiến mịt mùng tương lai?
Bao giờ sạch lũ chúng bay,
Để ta rãnh nợ phủi tay về nhà!
Thân ta như chiếc lá vàng,
Đời ta là những bẽ bàng đắng cay.
Thân ta như gió heo may,
Đời ta là những khổ sai mịt mù…
Lòng ta sa mạc hoang vu,
Tình ta là cã mùa thu võ vàng.
Một mình chân bước lang thang,
Đêm nay dưới ánh trăng vàng nhớ em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét